Mình sinh năm 1990, như vậy bây giờ mình đã 29 tuổi. Đã đi qua tầm 1/3 cuộc đời rồi, nếm qua rất nhiều ngọt bùi đắng cay của cuộc đời. Nhân bài viết này mình sẽ chia sẻ rất nhiều tâm tư về rất nhiều điều trong cuộc sống.
Cha mẹ đã già
10 hay 15 năm trước khi tôi còn học cấp 3 và mới vào Đại Học, cha mẹ còn rất khỏe và họ lo cho mình mọi thứ, mình chỉ việc học thôi. Nhưng từ khi mình bắt đầu ra trường, kiếm tiền và có gia đình riêng thì thấy điều đáng sợ nhất lúc này đó là một ngày nào đó đấng sinh thành sẽ không còn. Sinh lão bệnh tử, ai mà tránh được cái quy luật nghiệt ngã này. Có thể ngày xưa mình không bao giờ hoặc ít nghĩ đến thì bây giờ phải nghĩ nhiều hơn đến ba mẹ của mình vì các nếp nhăn, phải đi khám bệnh thường xuyên và nhiều việc họ không thể làm được nữa. Vì thế mình phải cố gắng vừa sống tốt vừa sống sao cho phải đạo làm con dù lúc trẻ mình không phải là đứa con ngoan lắm.
Không còn đam mê thành công như xưa
8 năm trước, khi tìm được Freelancer và ngày càng đi xa trên con đường này nhờ một sự đam mê về thành công. Khao khát vươn lên cả về trình độ lẫn kỹ năng và thu nhập giúp mình luôn ngày đêm cố gắng. Cày việc, học hỏi ngày đêm, không toan tính việc nhỏ việc lớn cứ có cơ hội là nhận. Sau 8 năm mình thật sự đã đi đến một cột mốc mà mình cũng tạm hài lòng. Nếu nói rất hài lòng thì không chắc vì có lẽ mình đã nhìn cao hơn trước theo thời gian.
Công việc và thu nhập đã ổn định phần nào, tay trắng không nhà không cửa thì giờ đã không con tay trắng, có nhà có cửa. Làm có dư, có thể đi du lịch nước ngoài dăm ba lần 1 năm.
Vốn là một người xuất thân từ một gia đình bình thường, mình không có mong muốn điều gì cao sang cả. Mục tiêu của đời mình giờ là du lịch nhiều hơn, đến những nơi mình cần và gia đình khỏe mạnh là đủ. Chính vì không đòi hỏi cao đó mà giờ mình mất đi khá nhiều động lực và lửa thành công. Giống như bạn có mục tiêu được học sinh giỏi, bây giờ bạn giỏi rồi thì bạn sẽ không còn cố gắng ham học nữa.
Chuẩn bị cho tuổi 30
Quay đi quay lại mình không còn trẻ nữa, đôi khi muốn như một đứa trẻ, đi chơi ngày đêm vô lo vô nghĩ nhưng không. Đã 30 và có gia đình, bạn không thể chối bỏ trách nhiệm gánh vác gia đình được. Mà đàn ông 30 thì ba mẹ đã già và chuẩn bị cho con cái. Rồi phải biết để dành tiền, chuẩn bị đầu tư cho cuộc sống về già.
Phải nhìn đời bằng con mắt khác, từng trải hơn, bớt sân si ham hố. Không thể a dua đua đòi hay là mau giận mau vui, phải trầm tĩnh, nhìn hai mặt của một vấn đề. Đi du lịch cũng không thể đi kiểu tây ba lô, vừa rẻ vừa bèo vừa nhanh vừa hối hả mà phải đi chậm, tốn tiền cũng được những phải thoải mái, vui vẻ, trải nghiệm hơn quan trọng hơn tiền bạc.
Không thể chối bỏ là mình đã già
Bạn bè chỉ còn vài người, bạn thân nhất đã sống ở Mỹ. Chỉ còn gia đình và người thân. Không thể trông mong có những buổi đàn đúm bạn bè thâu đêm suốt sáng được. Cùng lắm một dịp nào đó như đám cưới, sinh nhật có thể gặp nhau thăm hỏi.
Có rất nhiều chuyện như riêng chuyện xưng hô thôi mà xưa được kêu anh chứ giờ toàn được nghe xưng chú. Già thật rồi, 30 rồi, không thể mãi ăn mặc lôi thôi, muốn nói gì nói. Phải sống như một người lớn, làm gương cho thế hệ trẻ. Buồn lắm chứ nhưng biết sao được!
Nếu các bạn trẻ vào đọc bài này, mình mong các bạn hãy trân quý thời gian bạn đang có. Hãy sống để sau này không hối tiếc, hãy trải nghiệm và cố gắng học hành và có một sức khẻo tốt. Đó là những gì mà tuổi 30 bạn sẽ rất khao khát đấy.
Để lại bình luận